CHƯƠNG 1099: XE KHÔNG CHƯA NỔI (1)
"Cái kia... Hạ lão sư, ta, hình như ta không làm chuyện gì thất trách thì phải?" Phóng viên có chút buồn bực, hắn ta suy nghĩ kỹ một hồi, hình như hắn ta cũng không làm chuyện gì xấu thì phải?
Từng vượt đèn đỏ vài lần?
Ách, hình như hắn ta còn từng tới phòng tắm hơi một lần?
Nhưng hắn ta còn chưa kết hôn, đường như có tới đó cũng chẳng phải chuyện gì sai trái lắm đúng không?
Thương cảm cho phóng viên đang không ngừng suy nghĩ kỹ lại xem, trong số những chuyện mình đã từng làm, rốt cuộc có chuyện gì xấu bị Hạ Chí biết được. Thậm chí ngay cả chuyện khi hắn ta còn bé từng rình coi chị gái nhà bên thay quần áo cũng bị hắn ta nhớ lại.
"Thân là phóng viên, ngươi ở đây đã lâu như vậy rồi lại không chú ý tới tòa nhà giảng dạy ở đây không bảo đảm an toàn, như vậy còn không phải thất trách?" Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên.
"A?" Phóng viên ngẩn ngơ: "Không bảo đảm an toàn?"
Trong lúc nhất thời, phóng viên bất giác thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải hắn ta làm chuyện xấu. Thế nhưng vì sao tòa nhà giảng dạy ở đây lại trở nên không đảm bảo an toàn?
"Không thể nào? Sao tòa nhà giảng dạy của chúng ta lại không bảo đảm an toàn được?"
"Ta nhớ tòa nhà giảng dạy này mới được xây không bao lâu, cũng chỉ mới mấy năm mà thôi."
"Đúng vậy, còn rất mới đây."
Rất nhiều sư sinh đứng bên cạnh nói thầm, chắc hẳn Hạ Chí chỉ đang nói lung tung thôi đúng không? Con hàng này cũng thật quá mức, không phải chỉ là một học sinh trường bọn họ bị bắt nạt thôi sao? Có đáng để chỉnh cả trường người ta như vậy không?
Lúc này phóng viên cũng nhìn về phía tòa nhà giảng dạy, sau đó, đột nhiên hắn ta thấy được một số điểm không đúng, vội vàng một bên chỉ huy camera đuổi theo một bên chạy về phía một bức tường tòa nhà.
"Mau nhìn, nơi này có khe nứt, khe nứt thật là lớn..." Phóng viên la hoảng lên: "Các học sinh, mau lui ra xa, mau rời khỏi tòa nhà, kêu tất cả mọi người rời khỏi tòa nhà nhanh lên, tòa nhà này thật sự có vấn đề..."
"ĐM, thực sự không đảm bảo an toàn?"
Rất nhiều người trực tiếp bối rối, có mấy người không tin, còn chạy tới nhìn một chút, sau đó, bọn họ lập tức phát hiện, trên tường có một khe nứt rất dài thật, thậm chí có người còn luồn một nắm tay vào thử. Khe nứt này không chỉ dài, mà chỉ mới chốc lát nó đã nứt ra rất nhiều, khiến người ta có cảm giác tòa nhà thật sự sắp sụp xuống.
"Các học sinh, nhanh, tất cả mọi người tới thao trường, tới nơi trống trải!" Có một lão sư lớn tiếng hô lên, nếu tòa nhà này mà sụp đổ thật, tuyệt không thể xem thường.
Trong trường trung học phổ thông số ba mươi chín bắt đầu trở nên hỗn loạn, những cảnh sát đã tới trước đó lại có đất dụng võ, bọn họ vội vàng tổ chức sơ tán đám người. Về phần Tequila, lúc này nàng đã đi tới trước mặt Hạ Chí.
"Hạ lão sư, tạm thời chỉ có thể bắt chừng này người, xe không chứa nổi." Tequila đang báo cáo tình huống cho Hạ Chí: "Mặt khác, ta cần bạn Ngô Sa tới cục cảnh sát lấy lời khai."
"Được, ngươi đưa nàng tới cục cảnh sát là được, xong việc lại đưa về trường trung học phổ thông Minh Nhật" Hạ Chí gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Sa: "Ngươi theo Long cảnh quan tới bót cảnh sát viết tờ khai, không cần quan tâm nhiều, cứ nói rõ mọi chuyện cho Long cảnh quan là được."
"Vâng, Hạ lão sư." Ngô Sa lên tiếng đáp lại.
Tequila mau chóng dẫn Ngô Sa rời khỏi. Hạ Chí thì đứng đó lẩm bẩm: "Vì sao nữ sinh họ Ngô của trường chúng ta lại có vẻ lận đận vậy?"
"Ngươi nói bậy gì đấy? Chuyện này thì liên quan gì tới họ?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, thế nhưng suy nghĩ lại, nàng thấy cũng đúng, trước lớp thiên tài có một Ngô Ý, lớp củi mục có một Ngô Mộng Tuyền, hiện tại lại có Ngô Sa này. A, đột nhiên Thu Đồng nghĩ tới: "Ngô Sa là học sinh lớp nào?"
"Khối mười." Hạ Chí thuận miệng nói: "A, yêu đương quá sớm cũng không phải chuyện tốt, vẫn nên đợi tới lớp mười hai thì thích hợp hơn."
Nhìn nhìn trường ba mươi chín đã loạn thành một đoàn, Hạ Chí tiện tay nắm lấy eo Thu Đồng: "Honey, ở đây quá loạn, hay là chúng ta về thôi."
"Đi luôn bây giờ ư?" Trong lòng Thu Đồng cảm thấy hơi kỳ quái, gia hỏa này qua đây biến trường của người ta thành hỏng bét như vậy, sau đó lại thoải mái rời đi như thế, luôn khiến người ta cảm thấy không quá phúc hậu.
"Đồng Đồng, nơi này có tòa nhà không bảo đảm chất lượng, nếu không đi sẽ rất nguy hiểm" Hạ Chí nói rất chân thành.
Cuối cùng Thu Đồng vẫn quyết định rời khỏi, chỉ là khi nàng ngồi vào trong xe, nàng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Ôi, có phải chuyện tòa nhà dạy học biến thành tòa nhà sắp sụp có liên quan với ngươi?"
"Đồng Đồng, đó là công trình bã đậu, không phải ta xây" Hạ Chí như đang ông nói gà bà nói vịt.
Thu Đồng luôn cảm thấy chuyện quá trùng hợp, thế nhưng nghĩ nghĩ một hồi, nàng cũng lười hỏi tiếp. Dù sao thì bên cạnh gia hỏa này luôn xảy ra đủ loại chuyện ly kỳ, chuyện như ngày hôm nay cũng rất bình thường.
Sau khi xe rời khỏi ba mươi chín, Thu Đồng không khỏi thở phào một hơi. May mà bi kịch như của Đinh Thiến không lặp lại lần nữa. Đối với nàng, đây đúng là an ủi lớn lao.
Mà trong lúc bất chợt, Thu Đồng phát hiện một chuyện rất thần kỳ, thật ra trong lịch sử trường trung học phổ thông Minh Nhật, trước trong sân trường cũng thường xuyên xảy ra một số chuyện bạo lực học đường. Nhưng mấy tháng này, đường như hiện tượng này đã biến mất. Cứ việc không có người nói nào nói rõ nguyên nhân, nhưng thật ra tất cả đều là công lao của Hạ Chí.
Hạ Chí không chỉ khiến học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật không bị bắt nạt, cũng khiến học sinh không dám bắt nạt người khác. A, nghiêm túc mà nói, là không dám bắt nạt học sinh cùng trường, về phần bọn họ có bắt nạt học sinh trường khác không thật không thể nói chắc được.